Liên Hương

NỖI BUỒN





 
Có những nỗi buồn không thể gọi thành tên
Như đám mây dông kéo về che khoảng nắng
Như bản nhạc chợt  thêm vào nốt lặng
Như đêm rằm không có ánh trăng
 
Nỗi buồn ta như ánh chớp sao băng
Cuối chân trời vội lóe trong khoảnh khắc
Báo hiệu một kiếp người vừa tắt
Trả lại  đêm dài chơi vơi…
 
Nỗi buồn ta thầm lặng  cánh hoa rơi
Chưa kịp ngỡ ngàng trước mong manh làn gió
Vẫn ôm trọn một thời hoa đỏ
Những mùa hè và ô cửa ngày xưa
 
Nỗi buồn ta dang dở một vần thơ
Câu viết vội không chờ câu nối tiếp
Quá khứ khép vào sau ô cửa hẹp
Kỷ niệm phủ mờ rêu phong
 
Nỗi buồn ta mộng mị sắc không
Ảo ảnh  tan tành  bọt nước
Và ta hiểu
Nỗi buồn ta
Như lòng sông
Không thể dò bằng thước….
Làm sao đong đếm được
Nên
Ta về
Để gió cuốn trôi…
 

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 21 tháng 5 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "NỖI BUỒN"